Hãy giữ niềm tin dù nó là nhỏ nhất!
...“Một chiều tôi bước trên con đường, hơi gợi buồn. Tôi bước đi mà không để ý gì chung quanh, cảm thấy như dần mất đi niềm tin trong cuộc sống. Một tia hy vọng nhỏ nhoi nhất mà bấy lâu nay… bây giờ đã vụt tắt. Mỗi bước đi lụi dần lụi dần, buông xuôi, buông xuôi. Thôi hết, không còn gì nữa rồi. Chợt tôi nghe tiếng gió thổi. Lá rơi gợn trên con đường mỗi lúc một nhiều. Tôi nhìn lên cây. Chợt tôi nhận ra một tia nắng xế chiều xuyên qua khẽ lá. Bóng đêm dần buông xuống. Tia nắng chống chọi không nổi, dường như tia nắng sắp tan biến đi, nó quá nhỏ nhoi không thể chống chọi nổi bóng đêm”
Giật mình tỉnh giấc thức dậy, tôi bước ra khỏi căn phòng, căn phòng mà tôi thường đóng cửa khi đi ngủ. Nó tối đen, bước ra khỏi đấy là một không gian choáng ngộp đầy những ánh nắng. Thế là tôi hiểu ra một điều rằng:dù cho cuộc sống ra sao, dù cho dòng đời vạn biến thế nào, chỉ cần ta luôn có một niềm tin mãnh liệt giữ nó trong tim thì dù có vạn biến đến đâu, nó xẽ không bị mất đi, đến đúng điểm nó sẽ lại sáng sáng hơn bao giờ hết, nó sẽ sáng rực lên như tia nắng sáng ngày hôm sau ấy… Niềm tin là chính chúng ta đấy các bạn ạ…
Cũng có những việc tiến triển nhanh đến độ tôi không thể chịu nổi. Những mệt mỏi, những giọt nước trên mí mắt… nặng hạt quá. Em biết tôi làm gì không? Tranh thủ lúc đi tắm, khóc một lần cho đã. Khóc để làm gì? Khóc hết mình một lần sẽ thấy sảng khoái lắm. Chỉ một lần thôi, khóc rồi để ta không còn yếu đuối, rồi hãy đứng lên, ta sẽ sống tự tin hơn bao giờ hết. Khóc mà đừng để ai biết tôi khóc…
Có một bài thơ tôi xin viết tặng cũng là để ghi nhớ những bạn đã từng là Thanh Thiếu Nhi MINH LÝ:
Dù ai đi ngược về xuôi.
Nhớ về Minh Lý tình thương tràn đầy.
Dù ai đi ngược về xuôi.
Anh em Minh Lý sẻ chia ngọt bùi.
Dù ai đi ngược về xuôi.
Tình thương Minh Lý tìm về bên nhau.
Tôi gửi tặng em vài dòng, bằng tất cả tình thương dành cho em.!
Anh chúc em thật khỏe,học thật giỏi.
Anh Cường
ICAN139