Trại Sẵn Sàng: Mùa hoa đỏ
Đã bao nhiêu mùa hoa đỏ trôi qua nhưng mùa hoa đỏ Sẵn Sàng vẫn cháy rực rỡ trong lòng...
Trong cuộc đời của mỗi con người, sẽ có bao nhiêu khoảnh khắc được gọi là đáng nhớ? Và những khoảnh khắc đó sẽ gắn bó với điều gì? Theo tôi, đó là những khoảnh khắc gắn với những kỉ niệm đẹp đẽ. Đẹp, không đơn thuần là niềm vui, niềm hạnh phúc mà đó còn là những nỗi buồn - những nỗi buồn thật đẹp. Đó là khi ta gặp những con người mới, băng qua những thử thách mới hay chỉ đơn giản là vô tình bắt gặp được một ánh mắt. Và tôi, tại mùa trại này, đã có một mùa hè đáng nhớ.
Dự định đi trại đến với tôi vô cùng tình cờ và tôi đã có một trong những quyết định nhanh nhất, tính đến hiện tại - đó là tham gia Trại Sẵn Sàng XIII 2018. Ai cũng hỏi lý do tôi tham gia kỳ trại này là gì. Đơn giản vì tôi chán. Tôi thuộc cung Nhân Mã,một trong những yếu tố mạnh mẽ chi phối tính cách tôi. Một con ngựa bất kham, luôn muốn chạy từ khi còn bé, không thể nào yên một chỗ trong một thời gian dài được. Và trong lúc nỗi chán chường đang xâm lấn tôi đến nghẹt thở vì chôn chân ở nhà suốt 2 tuần vừa rồi. Thật sự thời gian đó rất nhạt nhẽo. Trại Sẵn Sàng đến đúng lúc và tôi chợt nghĩ: "Tại sao mình lại không tham gia?" 5h sáng ngày thứ bảy, tôi có mặt tại chùa Tam Tông Miếu mà đối với tôi vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trại Sẵn Sàng bắt đầu.
Chiếu theo mạch cảm xúc của con người thì tôi xin chọn nỗi buồn trước hết. Một nỗi buồn thầm kín, khó gọi tên và cũng khó chia sẻ. Khi nỗi buồn qua đi thì sự bối rối kéo đến. Tất nhiên rồi, ai tham gia lần đầu cũng sẽ mang cảm giác này thôi. Vì không biết làm gì, không biết phụ ai, cái này phải làm thế nào, cái kia phải làm sao cho đúng. Và lúc bối rối nhất là khi tôi nhận trạm ở thử thách 1. Tôi cứ nghĩ là mình đã hiểu rõ trò chơi rồi nhưng thật ra là không biết gì cả. Không biết phải chuẩn bị những gì, không biết luật chơi ra làm sao, không biết hướng dẫn các em như thế nào. Sự bối rối ở một con người mới làm vướng bận trong lòng tôi rất nhiều. Nó vô hình chung trở thành một động lực để tôi cố gắng nhiều hơn cho hiện tại và tương lai sau này. Cái sự bối rối thật là một cảm giác khó chịu. Vì tôi không cho phép mình đứng yên khi cả tập thể đang chạy. Tôi không thể sống yên lặng, sống phụ thuộc khi tất cả mọi người đều đang làm việc và cái mà họ dư thừa nhất, chính là năng lượng của tuổi trẻ. Và nhất là khi bên trong tôi cũng đang có một ngọn lửa âm ỉ cháy. Nhưng chính sự bối rối lại là thứ kiềm chân tôi lại mà tôi thì không cho phép. Nó chính là chất xúc tác mạnh mẽ làm cho tôi cố gắng. Đã từng có thời gian rất dài tôi không có cảm giác tha thiết, theo đuổi một thứ gì, ngay cả trong việc học nhưng Trại Sẵn Sàng đã làm cho ngọn lửa trong tôi cháy lại lần nữa. Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Trại Sẵn Sàng, đến Trưởng Đại Thâm Minh, Trưởng Nguyễn Văn Lân, Trưởng Như Tịnh, Trưởng Thư Ngôn, Dự Trưởng Hùng Tấn, anh Linh, anh Cao Nguyên, anh Lý, anh Tùng, anh Phước, anh Văn, anh Thuận, chị Tú, chị Mỹ, chị Hương, Đào và các anh chị cùng các Thiếu sinh, các Đồng sinh đã mang đến cho em một kì trại thú vị.
Cảm xúc thứ ba mà tôi muốn nhắc đến là niềm vui. Rất vui đúng không ạ? Dù cho có khó khăn, có mệt mỏi, có chán nản và cả thất bại, nhưng điều đó không làm cho chúng ta thiếu vắng nụ cười. Niềm vui đầu tiên chính là tôi được nằm trong Ban tổ chức như mong muốn lúc đầu khi đăng kí tham gia trại. Vì tôi không nghĩ là mình còn đủ trẻ trung để chơi cùng các em nữa. Bản thân tôi cũng là người mới nên mình muốn ở một vị trí khác để quan sát được nhiều hơn, hiểu rõ hơn về kì trại này. Cho nên Ban tổ chức chính là tập thể mà tôi vô cùng muốn được đồng hành. Niềm vui thứ hai chính là mọi người không ngại với mình. Không vì tôi là người mới mà không giao việc, sợ tôi làm vướng bận tay chân mà trái lại mọi người rất vui vẻ giao việc cho mình, vui vẻ làm việc cùng mình. Và một cách nào đó, mọi người tin tưởng vào mình, tin rằng mình làm được và làm tốt những gì được giao. Tôi rất mừng vì điều đó. Cái mừng nó hơn cái vui nhiều lắm. Cái mừng nó còn mang theo cả sự cảm kích, sự biết ơn nữa cơ ! Niềm vui thứ ba nằm ở chính nụ cười của các em. Những nụ cười của các em Đồng sinh, Thiếu sinh, những nụ cười mà chúng ta nhận được khi đến thăm Mái ấm Hồng Quang và cả những nụ cười của Ban tổ chức chúng tôi nữa. May mắn là mình có cơ hội được tiếp xúc với các em khá nhiều, được trò chuyện và lắng nghe ý kiến của các em. Khi các em chạy nhảy, chơi đùa và cả khi nhõng nhẽo lẫn khi mệt mỏi. Đó là sự thành công mà Trại Sẵn Sàng lần này cũng như mọi năm mà chúng ta nhận được.
Khi nhận được yêu cầu viết cảm nghĩ về chuyến đi lần này, đã có lúc tôi bất lực vì không biết phải viết gì. Thật sự bản thân tôi đã tham gia khá nhiều trại khác và có cảm giác là trại này có lẽ cũng sẽ giống như vậy. Nhưng không phải. Nó còn tùy thuộc vào đối tượng mà bạn hướng đến cùng tập thể mà bạn làm việc cùng. Và sự thể hiện rõ nhất là trong buổi lửa trại. Có lẽ đúng khi nhận xét rằng: khi màn đêm buông xuống là lúc mọi cảm xúc trong con người được đẩy lên cao trào nhất, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm, đặc biệt hơn khi chúng ta – cả tập thể những con người mới quen hay từng gắn bó ngồi bên nhau cạnh đống lửa mà không có bất kì sự can thiệp nào của công nghệ. Không có buổi lửa trại nào tôi từng tham gia mà giống buổi lửa trại kì này. Chúng ta ở bên nhau bên rìa một cánh rừng cạnh đống lửa to thật to, chúng ta chơi trò chơi cùng nhau, chúng ta hát cho nhau nghe dù những bài hát đó hay hoặc dở, chúng ta bày tỏ cảm xúc với nhau, chúng ta kể cho nhau nghe những câu chuyện bên ánh lửa. Đó là khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống bao trùm mọi cảnh vật. Đó là khi từng tế bào trong cơ thể đều trở nên vô cùng nhạy cảm và mọi cảm xúc đều trử thành làn sóng trong lòng. Không còn chỗ cho những nụ cười hay sự hời hợt mà thay vào đó là sự im lặng bao quanh ngọn lửa cháy âm ỉ bên bó củi mà thôi. Là sự xúc động và sự biết ơn khi nghe câu chuyện về chủ đề của kì trại này và cũng là sự chào đón một trong những ngày đặc biệt của năm: Ngày của cha đồng thời là Tết nửa năm (Mùng 5 tháng 5). Sự trùng hợp tình cờ đó diễn ra vào hôm chủ nhật ngày thứ hai của trại. Và chúng ta may mắn đã cùng nhau trải qua khoảnh khắc giao ngày chào đón một ngày vô cùng có ý nghĩa.
Biết ơn cha mẹ không thể nói, không thể thể hiện bằng lời mà phải xuất phát từ hành động. Nó không phải chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc mà trải dài cả một đời con người. Khi bạn mới sinh ra, bạn đã mang trên mình cái ơn rồi. Cái ơn đó không hề nhẹ xíu nào cả mà ngày càng bự hơn, ngày càng nặng thêm. Bạn sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, đó đã là sự may mắn lớn lao nhất rồi. Bạn có biết không, khi bạn sinh ra, khoảnh khắc ấy mẹ đã phải một lần đi qua cửa tử rồi, mẹ đã một lần đánh đổi mạng sống của mình để bạn bước đến cuộc đời này rồi. Bạn chính là món quà to lớn nhất mà ba mẹ có được. Bạn là sự tiếp nối cuộc đời cha mẹ, là kết tinh tình yêu của học. Mỗi người khi sinh ra đã mang trên mình ý nghĩa như vậy. Bản thân mỗi người chúng ta phải nhớ nằm lòng công lao đó, ngày ngày nhắc đi nhắc lại để không bao giờ quên rằng họ đã hi sinh vì ta nhiều như thế nào. Bạn phải sống thật tốt, không chỉ cho chính bạn mà còn cho cha mẹ nữa. Ngay cả khi sau này bạn đi làm, bạn cũng sẽ không chịu được khi sự cố gắng của mình trở thành công cốc. Đúng không ạ ? Bạn chính là sự cố gắng của cha mẹ. Vậy nên bạn phải thật tốt thì ba mẹ mới hạnh phúc được.
Hãy sống thật hạnh phúc, thật trọn vẹn để không khoảnh khắc nào qua đi mà phải hối tiếc. Hãy sống thay cho cả cha mẹ nữa, hãy giúp họ thực hiện những hoài bão, những mong muốn những ước mơ mà họ chưa kịp thực hiện. Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng được sống và hãy yêu thương họ bằng cả trái tim. Mỗi ngày hãy hỏi thăm họ như cách mà họ hỏi thăm bạn khi còn đi học, hãy chăm sóc học như cách mà họ chăm sóc ta mỗi khi còn bé. Mỗi ngày hãy nhớ đến học như cách mà họ đã trông chờ bạn trong suối 9 tháng 10 ngày mang thai. Đừng chỉ dành sự quan tâm cho mỗi cha mẹ mà hãy quan tâm cả ông bà, anh chị em nữa. Bạn có thể dành nhiều khoảng thời gian cho chàng trai/cô gái bạn quen nhưng họ không thể ở bên bạn mãi mãi. Nhưng còn gia đình, dù bạn có đi đâu làm gì, dù bạn là ai hay bạn vui hay buồn, họ vẫn luôn ở đó bên cạnh bạn, luôn ủng hộ và chờ bạn trở về. Hãy sống để trải nghiệm và ban tặng những nét đẹp cuộc đời và để biết rằng vẫn còn những người ta quan tâm, yêu thương và chăm sóc.
Mai Thanh Ngân