Những phép màu trong khu vườn cổ tích
Không phải là điều gì kỳ lạ khi mỗi kỳ trại thường là tập họp của rất nhiều những buồn vui đan xen nhau từ ngày đầu họp chuẩn bị cho đến ngày kết thúc. Nhưng kỳ trại lần này, đã có những con người khiến tôi không thể quên, có những câu chuyện đầy phép màu khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ. Và nếu không phải là tôi của hôm nay, loay hoay với câu hỏi về ý nghĩa của những việc mình làm, con đường mình đang đi, thì cũng sẽ hờ hững lướt qua kỳ trại này như cơn gió cuốn lá đi mà chẳng để lại dấu vết gì.
Nhớ sáng hôm ấy khi công tác chuẩn bị cho trò chơi lớn vẫn còn khá rối và nhiều việc chưa hoàn thành, tôi chạy đến chỗ anh và cất tiếng gọi với giọng không thể thảm hơn, nhưng đáp lại tôi lại là một giọng cứng rắn: “Bình tĩnh đi. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết mà.”Tôi đã im lặng. Im lặng vì người nói câu này là người đã phải đương đầu với rất nhiều chuyện để lo cho Đoàn từ hơn một tháng trước trong công tác chuẩn bị, là người không thể có giấc ngủ trọn vẹn vì phải giải quyết những sự cố phát sinh liên tục trong kỳ trại. “Mình lại tính đặt thêm một gánh nặng khác nữa lên đôi vai ấy sao?”.
Nghĩ đến đấy, tôi im lặng và giữ hết những cảm xúc rối loạn cho riêng mình rồi tiếp tục làm việc. Ai có thể vui khi biết mình đang chồng thêm gánh nặng? Tôi không thể giương mắt nhìn người khác đang phải cố gắng rất nhiều, còn mình thì thu lu trong vỏ ốc cảm xúc. Khát khao sống có ích cho một điều gì, hay cho một ai đó dịu dàng nhưng mạnh mẽ đến mức cuốn đi những buồn vui quanh quẩn trái tim tôi. Có lẽ cũng vì điều này mà tôi vẫn tiếp tục bên cạnh Đoàn, bên cạnh anh dù rằng đã có lần chúng tôi tranh cãi gay gắt đến mức tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa. Tôi thấy vui khi cuối cùng thì vẫn có những điều lớn lao hơn, ý nghĩa hơn dẫn lối trái tim và đưa đường mình đi.
Nhớ lúc ngành Đồng đang ngồi nghỉ ngơi sau khi xong trò chơi lớn, tôi đến hỏi thăm các em chơi có vui không. Một giọng nói vang lên: “Em chơi vui đến nỗi quên luôn cả hai chân mình đang đau”. Nghe đến đó tự dưng sống mũi cay cay. Để em có thể vui như vậy, chúng tôi đã thức ròng rã cả tuần liền, đã thu xếp hết công việc của mình để tập trung chuẩn bị, đã lao vào nhận làm những việc mà mình chẳng hề biết làm, đã lo nghĩ nhiều đêm cho toàn bộ chương trình và còn nhiều người với những hy sinh khác mà tôi không biết đến. Rồi các em ngồi kể những nhân vật em thích, những pha giao đấu hoành tráng, những ly chè mà hạt đậu khó nhai, hứa hẹn nhau mùa trại sau đi tiếp, rồi hòa giọng cười vang trong ánh nắng trong veo phía sau. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ mình đã cảm thấy an lành như thế nào trong khoảnh khắc bình yên ấy. Những lo toan vướng bận lướt đi như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại những niềm vui, nhỏ bé thôi, nhưng lại như cơn mưa lành tưới mát tâm hồn vậy. Sống có ích cho người, cho đời là như thế này, phải không?
Nhớ đêm hôm ấy, dưới bầu trời không trăng sao, em khóc, rồi bạn khóc, và tôi cũng khóc. Chẳng ai muốn là gánh nặng, là nỗi đau của người khác, hay ít nhất đó là điều tôi thấy trong bàn tay nắm chặt của em, trong những giọt nước mắt lăn dài trên má, trong những thổn thức nơi trái tim. Ai biết ngày mai mưa nắng ra sao. Ai biết con người sẽ thay đổi thế nào. Nhưng cảm xúc của đêm hôm đó là thuần khiết và nguyên vẹn khi được gieo từ những tâm tư thánh thiện nhất: Em không muốn làm tổn thương ai, không muốn làm ai buồn, em biết điều em làm là chưa đúng, em không ngụy biện, không trốn tránh, và em hối hận; còn chúng tôi khóc khi nghe lời xin lỗi nghẹn ngào, khi nhận ra những điều chúng tôi dốc công sức làm đã để lại một tia nắng trong tâm hồn em. Nước mắt là nước mắt, lăn trên má rồi cũng sẽ khô. Nhưng đôi mắt khóc rồi thì sẽ trong hơn và đẹp hơn, như tấm kính được lau sạch đi bụi bẩn. Và tôi hy vọng em sẽ giữ được sự trong veo của ngày hôm ấy trước những cám dỗ bủa vây trong cuộc sống sau này.
Nhớ đến một quyển sách thiếu nhi đã đọc từ rất lâu rồi. Một nhà ảo thuật bình thường với những màn biểu diễn không thể quen thuộc hơn như biến ra bó hoa, con chim bồ câu. Nhưng khi khán giả tỏ ra thờ ơ và chờ ông biến đi, nhà ảo thuật đột nhiên choáng váng dữ dội với ý nghĩ rằng ông đã bỏ phí đời mình. Rồi trong vô thức, ông đã thực hiện một phép thuật vĩ đại: Hóa phép ra một con voi khổng lồ ngay tại nhà hát. Không ai có thể tin được, nhưng con voi đã đến. Phép thuật đã được thực hiện. Trái tim nhà ảo thuật đã lên tiếng: Ông muốn sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Câu chuyện cổ tích nào cũng có phép màu và chẳng phép màu nào hiện ra từ sự vô tâm. Nếu nhà ảo thuật không khát khao sống thì đã không có câu thần chú nào được niệm, đã không có con voi nào hiện ra. Nếu mỗi người chúng ta chỉ mong muốn sống cho mình, thì đã chẳng có Đoàn TTN, chẳng có những kỳ trại, chẳng có nước mắt và nụ cười hay những khoảnh khắc bình yên nào.
Cuối cùng, bí mật cho những phép màu trong khu vườn cổ tích vào mùa hè tháng sáu năm ấy chỉ đơn giản thế thôi.
Thi Thi